tam su tham kin cho biếtTôi và chồng vừa kỷ niệm 6 năm ngày
cưới, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con. Giống như bao nhiêu ngày kỷ
niệm khác, chồng chẳng hề nhớ gì cả, tôi nhắc anh trước cả tuần, nhưng
đến ngày anh vẫn quên với lý do bận nhiều việc. Sinh nhật tôi, ngày 8/3,
hay 20/10 anh cũng chẳng bao giờ tặng tôi món quà, không phải riêng bây
giờ, mà từ hồi yêu nhau cũng đã như vậy.
Biết tính chồng vô tâm, nên trước ngày
lễ tôi thường nhắc chồng, trước thì còn bóng gió xa xôi, nhưng rồi bóng
gió cũng không ăn thua, tôi nói thẳng, nhưng anh vẫn không sửa, và không
có nhu cầu sửa.
Tôi trách móc, thì anh nói anh nhiều
việc nên không để ý, mà chồng tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong
một cơ quan nhà nước, chứ đâu phải lãnh đạo gì mà anh nói nhiều việc.
Trong khi chồng dửng dưng với tôi, chẳng
hề quan tâm đến cả ngày sinh nhật của tôi, thì người cũ lúc nào cũng
săn đón, anh nhớ đến tôi trong tất cả những ngày lễ, ngày sinh nhật, kể
cả ngày hai đứa chúng tôi chính thức yêu nhau và ngày chia tay, ngày tôi
cưới người khác anh cũng không quên.
Tất cả những ngày ấy, anh đều có quà và
mời tôi đi ăn uống, ban đầu tôi còn ngại ngần, từ chối, nhưng rồi sau
nhiều lần chồng chẳng quan tâm đến tôi, tôi đã nhận lời đi với anh.
Chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện như những
người bạn bình thường, không vượt quá giới hạn của tình bạn, anh vẫn như
ngày xưa, ân cần và dành mọi sự quan tâm đến tôi.
Ngày ấy, giá gia đình tôi không phản
đối, chắc tôi và anh đã thành một đôi, nhưng gia đình phản đối, bố mẹ
không muốn tôi lấy anh nên tìm mọi cách chia cách tình cảm của chúng
tôi, chúng tôi chia tay mà cả hai vẫn còn yêu nhau.
Tôi lấy chồng được 2 năm thì anh lấy vợ,
nhưng vẫn luôn dõi theo cuộc sống của tôi. Dành sự quan tâm đặc biệt
cho tôi, anh vẫn nhớ tôi thích ăn phở cuốn, uống cà phê cho đường thay
sữa, hôm nào đi ăn uống với anh, anh cũng gọi cho tôi 2 món đó, trong
khi chồng thì chẳng bao giờ biết tôi thích ăn, uống gì, đến ngày sinh
nhật của tôi cũng chẳng quan tâm. Xem
thêm toc tien
Tôi càng cảm thấy ân hận, nuối tiếc vì
đã chấp nhận từ bỏ người cũ đến lấy người chồng bây giờ, tôi sợ cái cảm
giác mang chồng mình ra so sánh với người cũ, nhưng tôi không thể làm
khác được.
tam su tham kin cho biếtThấy vai áo anh bạc màu vì mưa nắng mưu
sinh chị thương không hết, nào để ý gì đến mấy lời khuyên can của gia
đình. Anh vừa học vừa làm, sống nhờ trong một căn nhà ở ngoại thành, lại
đèo thêm một đứa em học bổ túc cấp III.
Chị theo anh về nhà chơi mấy lần, thấy
mẹ anh ngồi hiền khô cuối giường nhìn các con cười, bố anh thì điềm đạm,
chất phác, nói câu nào cũng thấy vừa tai. “Gắng chịu vất vả cùng anh
vài năm đầu, rồi cuộc đời chúng mình sẽ khác”, nghe anh nói vậy, sao
không thương cảm cho được. Chị tự an ủi, nghèo thì có sao đâu, ấm cúng
vậy cũng đủ dùng cho suốt cuộc đời…
Hóa ra, bảy năm thương yêu, vài ba lần
về thăm nhà nhau vẫn chưa đủ để hiểu thấu sự tình. Đã có lúc cãi nhau
với anh, chị không kiềm chế nổi mà hét lên “Cả n hà anh đã đóng kịch để
lừa tôi”. Màn kịch ấy hạ rèm ngay trong đám cưới hai người.
Khi vừa đón dâu về thì có người đứng
ngấp nghé ngoài cổng đòi gặp cô dâu. Món nợ vài chục triệu đồng của nhà
chồng đổ lên đầu cô con dâu cả mới chân ướt chân ráo về. Chị ngậm ngùi
bán bộ nữ trang là của hồi môn, cộng thêm tiền phong bì mừng cưới thì
vừa đủ trả.
Người đàn bà đến đòi nợ sau khi cầm tiền
trên tay, cười bảo: “Mẹ chồng cô tính toán đâu ra đấy, mới có con dâu
tội gì không nhờ vả”. Nói với anh, anh bảo “Vợ chồng mình là con cả, có
gánh vác cũng là chuyện tất nhiên”.
Chị điếng người, không nói thêm nổi một
câu. Tối đó nhìn mẹ chồng thản nhiên ngồi ăn cơm, vẻ nhẹ nhõm vì vừa
trút xong gánh nợ mà chị thấy ngôi nhà ấy, những con người ấy xa lạ vô
cùng. Bố chồng thì chi li tính tiền, từ mấy chục mâm cỗ cho đến vài tờ
giấy dán tường trong phòng cô dâu chú rể cũng không bỏ sót. Anh lúc đó
mới ra trường, công việc chưa ổn định nên tiền nong không có. Khi vét
những đồng tiền tích cóp cuối cùng đưa tận tay bố chồng, chị xót xa
nghĩ… lẽ nào mình đã lầm?
Lấy nhau về mới biết bố mẹ chồng sống
cùng một nhà mà như đã ly thân. Chuyện bồ bịch của bố chồng khắp làng
trên, xóm dưới đều biết nên lúc còn yêu nhau, mỗi lần về thăm nhà, anh
đều không cho chị tiếp xúc với hàng xóm. Giờ gạo đã thành cơm, chuyện
nhà chồng cãi vã, đánh đập nhau như cơm bữa, chị nghe mãi cũng quen. Rồi
anh quyết định thuê nhà rộng rãi hơn đón mẹ lên ở, chị không dám can
ngăn.
Mẹ chồng lên phố, không còn cái nụ cười
hiền khô như lần đầu chị gặp, cũng chẳng còn vẻ mặt bình thản như sau
hôm cưới nữa. Giờ thì đúng chất “mẹ chồng”, cứ vắng anh là hạch sách đủ
thứ, chê bai này nọ, chị cố nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà.
Một thời gian dài chị nghỉ việc chờ tìm
chỗ mới, mẹ chồng nói bâng quơ: “Nhiều người sướng ghê, lấy chồng rồi
chẳng phải làm gì, cứ quần là áo lượt suốt ngày”. Trong bữa cơm, mẹ giục
anh “ăn nhanh đi kẻo hết”, chị không nuốt nổi miếng cơm, trốn vào nhà
vệ sinh khóc vụng. Chưa kịp bảo anh khuyên mẹ thì anh đã thở dài: “Mẹ
già rồi, có nói gì không khéo em cũng đừng chấp”.
Nhà trọ chật chội, không nhẽ cứ ở nhà
nhìn nhau mãi lại sinh chuyện, mấy lần chị hẹn bạn bè đi cafe cho khuây
khỏa đầu óc. Vừa về đến cửa, đã nghe thấy tiếng mẹ đang gọi điện mách
anh: “Thứ đàn bà gì không chịu làm ăn, suốt ngày chỉ lông bông đàn đúm”.
Chị về nhà ngoại vay vốn làm ăn. Ơn
trời, việc buôn bán thuận buồm xuôi gió, chị lại vốn tháo vát, biết xoay
xở nên kinh tế gia đình ngày một khá lên. Chị định tích cóp để mua đất
làm nhà, ít ra cũng để nhà ngoại thấy cuộc sống của chị cũng không đến
nỗi nào. Nhưng một hôm, đang trong bữa cơm, mẹ chồng bảo: “Bây giờ vợ
chồng anh chị ấm no rồi thì đừng chỉ nghĩ đến mình, phải thương lấy các
em”.
Cái tình thương mà bà nói ở đây là xòe
vài chục triệu ra xin việc cho đứa em gái học tại chức mới ra trường, là
lo liệu đám cưới cho đứa em trai út đang làm con gái nhà người ta ễnh
bụng. Chị lần chần. Tiền mình cực nhọc kiếm ra, đến mua cái váy mắc tiền
cho bằng bạn bằng bè cũng phải đắn đo, sao cứ cho người khác mãi được.
Anh dỗ dành, bảo giờ bố mẹ không lo thì mình phải lo, chị chẳng muốn
hiểu thứ nguyên tắc đó.
Ngày xưa, lúc hai người làm đám cưới,
không phải chị đã phải chi tiền đến từng gói tăm nhỏ đấy sao? Nhưng, chị
chưa kịp nói hết câu, anh đã lừ mắt: “Cô đừng có hẹp hòi”. Chị hẹp hòi
ư? Chị tưởng như mình bấy lâu sống dư dả lắm, không phải chi li từng
chút một để dành tiền cho anh học cao học, để dăm bữa nửa tháng mấy đứa
em ghé qua xin chút tiền tiêu vặt, hay thỉnh thoảng bố chồng ở quê bảo
gửi về để đào ao thả cá, nuôi chim, nhưng kỳ thực là đi cho gái.
Chị tưởng chưa bao giờ mình phải khước
từ những cuộc họp mặt bạn bè, những vụ đi chơi xa hay đứng trước vài món
đồ trang sức nho nhỏ cũng tự khất lần với bản thân chỉ vì muốn dành
tiền mua cho anh cái xe tử tế. Lúc vừa chạy xuống cầu thang vừa khóc,
bắt gặp ánh mắt mẹ chồng đầy đắc ý, chị đã rất muốn gào lên cho bao
nhiêu uất ức nín nhịn trong lòng bấy lâu bung ra hết.
Tôi năm nay 31 tuổi, năm 27 tuổi tôi xây dựng gia đình với người đàn ông ở cùng làng, kém tôi 2 tuổi. tam su tham kin cho biết
Mới đầu bố mẹ anh không đồng ý vì sức
khỏe của tôi yếu. Chúng tôi chia tay nhưng vẫn giữ mối quan hệ bạn bè.
Rồi anh đi làm xa, tôi thì xin vào làm công nhân cho công ty gần nhà.
Một thời gian sau, anh trai của anh kể giờ anh sa vào con đường chơi
bời, nhờ tôi khuyên giúp. Mẹ anh cũng bảo tôi khuyên nhủ anh hộ bà. Thật
may anh chịu nghe những gì tôi nói nên đã chịu khó làm ăn và ít chơi
bời hơn. Vì vậy, gia đình anh đồng ý cho chúng tôi lấy nhau.
Kết hôn xong, chồng tôi thỉnh thoảng vẫn
chơi bời. Tôi thấy buồn vì anh không giữ lời hứa. Tôi nhẹ nhàng khuyên
nhủ thì anh nói chơi chút cho vui thôi.
Ba tháng sau, tôi có thai nhưng không
giữ được. Từ hôm tôi hỏng thai, hầu như ngày nào bố mẹ chồng cũng mắng
tôi, còn chửi rủa tôi không sống được lâu. Chồng tôi cứ im lặng chẳng
nói gì. Tôi bảo chồng nếu một năm nữa mà không sinh được con thì sẽ về
ngoại cho anh ấy lấy vợ khác. Vậy mà anh cũng không phản ứng.
Một hôm, bố chồng kiếm chuyện đuổi tôi
thì chồng tôi mới lên tiếng cãi lại, anh bảo: “Nó lấy chồng thì phải
theo chồng, bố không có quyền đuổi.” Bố chồng tôi nghe vậy càng nổi
điên, hôm sau, ông khóa cổng không cho tôi vào, tôi đành về ngoại ở.
Một tháng sau, tôi phát hiện mình có
thai. Tôi vui mừng gọi cho chồng, sau đó anh sang đón tôi về. Biết tôi
có thai, bố mẹ chồng không gây chuyện với tôi nữa nhưng sức khỏe tôi
yếu, phải nghỉ làm. Ở nhà tôi cũng không làm được gì thế là bố mẹ chồng
lại chửi mắng, bảo tôi đi không lướt ngọn cỏ, người ta thì làm đến lúc
đẻ còn tôi ở nhà ăn bám. Có bầu mà lúc nào đầu óc tôi cũng căng thẳng,
lúc nào nước mắt cũng rơi. Tôi nói với chồng cho về ngoại 1 thời gian,
chứ cứ như vậy thì ảnh hưởng tới đứa con trong bụng. Chồng tôi đồng ý.
Trong thời gian tôi mang bầu thì mẹ đẻ tôi chẳng may qua đời. Khi đó,
tôi sắp đến ngày sinh nên chồng tôi xin nghỉ việc để về chịu tang mẹ vợ
và ở cùng tôi với bố.
Ngày con tôi chào đời cũng đến. Vợ chồng
tôi mong mỏi vô cùng nhưng ngay sau khi chào đời, cháu đã không sống
được. Tôi không biết lý do tại sao bởi bác sĩ chỉ nói với chồng tôi. Tôi
đau khổ tột cùng, mọi hy vọng tan biến chỉ trong tích tắc. Tôi càng khổ
tâm hơn khi thấy chồng thẫn thờ và khoé mắt rưng rưng.
Ngày tôi được xuất viện, anh đưa tôi về
bên nhà ngoại và anh cũng ở đó. Thế nhưng, anh thường gây sự với tôi,
bảo tôi không cẩn thận nên con mới không còn.
Tôi buồn vô cùng và quyết định lên Hà
Nội khám, bác sĩ bảo tôi mắc bệnh tim bẩm sinh nhưng không quá nguy
hiểm, cần phải mổ. Tôi cũng hỏi bác sĩ có phải vì thế con tôi mới chết
không thì bác sĩ nói bệnh này chỉ hại mẹ chứ ít khi hại đến thai nhi.
Nếu mổ xong, tôi sẽ khỏe mạnh gần như bình thường và sinh con sẽ không
nguy hiểm nữa. Tôi về nói với chồng, chồng tôi bảo chữa làm gì, có đẻ
nữa đâu mà chữa? Rồi dần dần anh ít về với tôi hơn.
20 ngày sau khi tôi sinh, anh bảo không
sống cùng tôi được nữa, sau này không có chồng thì tự chăm sóc bản thân.
Anh thu dọn quần áo về nhà, để tôi ở với bố.
Từ hôm đó, hầu như đêm nào tôi cũng thức
trắng và lang thang ngoài đường. Tôi như muốn phát điên. Bố tôi nhiều
tuổi lại đang bệnh nên tôi không dám khóc trước mặt ông, dù vậy bố tôi
vẫn biết.
Chồng tôi thỉnh thoảng vẫn tạt qua nhưng
lần nào cũng vậy, anh cứ vừa vào nhà được chân trước chân sau thì mẹ
chồng tôi lại lấy mọi lý do gọi về. Mẹ chồng còn bảo thẳng với tôi là
không hợp thì ly hôn cho chồng tôi lấy vợ khác.
Thế rồi chúng tôi cũng ra tòa, đường ai
nấy đi. Tôi đau khổ vô cùng và luôn cảm thấy bất an. Cứ nhắm mắt lại là
tôi lại thấy con, thấy chồng rồi hoảng hốt khi nhận ra họ đã bỏ tôi mà
đi.
Bệnh tôi nặng lên vì suy nghĩ quá nhiều,
còn chồng tôi thỉnh thoảng lại lấy lý do đến mượn tiền tôi. Chắc nói
vậy ai cũng phải thắc mắc tại sao bỏ nhau rồi mà vẫn đến mượn tiền vợ
cũ? Tôi cũng tự hỏi như vậy. Vì tình cảm nên mấy lần đầu, tôi cho mượn
nhưng rồi chẳng thấy anh trả nên tôi không cho mượn nữa vì tôi còn phải
dành dụm chữa bệnh.
Khi không có tiền cho mượn thì anh nói
tôi không ra gì, bảo tôi rằng: “Ngoan thì tao cho đứa con, còn không thì
tao cho mày sống cô đơn cả đời!” Tôi thật sự rất sốc vì câu nói đó.
Tôi lao đầu vào công việc một phần để
quên đi nỗi buồn, một phần để kiếm tiền chữa bệnh. Mấy tháng sau, bố tôi
qua đời, tôi sống một mình. Họ hàng, người thân ai cũng thương tôi, đều
động viên tôi cố gắng. Sau một năm, tích cóp được kha khá, tôi quyết
định đi mổ.
Ngày tôi đi mổ cũng là ngày tôi biết tin
anh sắp cưới vợ. Ngày sắp mổ, chồng cũ cũng lên thăm tôi. Dù rất hận
anh nhưng thật sự, tôi cũng muốn anh ở lại chăm sóc. Anh lên thăm tôi mà
vẫn nhắn tin với người yêu, còn cố tình cho tôi đọc được. Tôi đã bảo
anh về. Sau khi tôi mổ xong, anh lại lên thăm. Nhìn tôi đau đớn trên
giường bệnh, anh xin lỗi tôi về tất cả, rồi bảo sau này tôi sẽ hiểu. Tôi
chỉ khóc và không nói gì.
Một tuần sau, tôi được xuất viện. Bác sĩ
nói ca mổ thành công hơn mong đợi và tôi sẽ sinh con bình thường. Tôi
về nghỉ ngơi hai tháng rồi đi làm. Chẳng ai tin tôi có thể bình phục
nhanh như thế, nhất là gia đình nhà chồng. Hai tháng sau thì chồng cũ
tôi cưới vợ, về sau tôi mới biết có người làm mối cho anh khi vợ chồng
tôi chưa ra toà. Nhưng một tháng sau khi cưới vợ, anh lại kêu ca với tôi
rằng hôn nhân không như mong muốn, rằng anh hối hận khi bỏ tôi và muốn
tôi chờ anh. Anh liên tục nhắn tin xin lỗi và mong tôi tha thứ để anh cố
gắng làm lại từ đầu.
Thật ra tôi không còn niềm tin vào anh
nữa, mặc dù trong sâu thẳm trái tim, tôi vẫn yêu anh. Hơn nữa, sau khi
chữa khỏi bệnh cũng có một số người muốn làm mai cho tôi nhưng tôi không
dám vì chắc gì họ đã thông cảm và thương yêu tôi? Thế nên, tôi nhận lời
qua lại với chồng cũ.
Và rồi tôi lại có bầu với anh. Tôi nghĩ
anh sẽ rất vui vì anh nói rất mong muốn có con nhưng anh lại tỏ thái độ
hoảng hốt, sợ hãi. Tôi nói không cần anh phải có trách nhiệm với tôi,
chỉ cần sau này quan tâm con là được. Thế nhưng, anh liên tục thuyết
phục tôi bỏ thai. Tôi mắng anh độc ác, muốn giết con và tôi bảo không
cần anh phải nhận, tôi sẽ nuôi con một mình. Rồi không còn cách nào anh
mới nói là trước kia, anh làm công nhân mỏ than đã nhiễm độc. Chính vì
thế, chúng tôi mới bị mất con và đó cũng là lý do tại sao anh lấy vợ mới
1 năm rồi mà vẫn chưa có con.
Tôi không ăn, không ngủ được vì lo lắng.
Tôi sợ không tin anh mà cứ cố sinh con, nhỡ con bị làm sao thì khổ,
nhưng nếu tôi tin mà anh ta lừa tôi thì tôi sẽ mang tội giết con. Tôi
quyết định đi siêu âm xem thế nào. Khi bác sỹ nói cái thai không ổn thì
tôi mới đồng ý bỏ con. Sau lần đó, lòng tôi như nguội lạnh và cắt hẳn
mối quan hệ với anh ta. Nhưng tôi vẫn băn khoăn không biết có thật anh
ta bị như vậy không? Xem
thêm toc tien
Ngoại tình thường xảy ra với cả hai vợ
chồng, nhưng thông thường đàn ông thường chiếm tỷ lệ cao hơn. Có nhiều
nguyên nhân khiến đàn ông ngoại tình, có thể vì ngoại cảnh tác động, bị
sa ngã, hay thậm chí là do bản chất đàn ông ham của lạ. Theo điều tra
mới nhất, có đến hơn 90% đàn ông đã từng “ít nhất” một lần ngoại tình
trong suốt cuộc đời của họ.
Đàn ông ngoại tình bắt nguồn từ nhiều lý do, nhưng một trong số đó, “chuyện ấy” là lý do chủ chốt nhất.
“Chuyện ấy” đối với đàn ông mà nói,
giống như cơm ăn, nước uống, ô xi để thở hằng ngày, họ không thể sống mà
thiếu chuyện ấy được. Nếu anh ta không còn hứng thú “chuyện ấy” với ai,
anh ta sẽ không thể ở bên người đó lâu dài. Ngược lại, nếu thực sự hòa
hợp với anh ta về “chuyện ấy” , dù cuộc sống mâu thuẫn thế nào, anh ta
cũng khó rời xa bạn.
Không phải đàn ông nào cũng làm “chuyện
ấy” với vợ thường xuyên nghĩa là yêu vợ, chỉ đơn giản là anh ta “trả
bài”, sợ vợ giận hoặc chưa có đối tượng mới mà thôi.
Đàn ông có thể lên giường với bất cứ
người đàn bà nào, kể cả anh ta không yêu. Bởi lẽ khi đã trần trụi trên
giường, đàn ông không đặt trọng tình cảm, thứ anh ta cẩn chỉ là thỏa mãn
nhu cầu mà thôi.
tamsu tham kin cho biếtThế nhưng, đàn ông lại giống tên thợ săn
ham của lạ. Anh ta có vợ rồi, nhưng vẫn muốn chinh chiến để thu phục
nhiều người phụ nữ khác mới mẻ hơn. Cảm giác tận hưởng sự mới lạ luôn
khiến đàn ông mê mệt.
Bản chất của hôn nhân là gắn bó, trách
nhiệm và hạnh phúc. Vì vậy, khi đàn ông ngoại tình thì hôn nhân thực
chất đã thất bại rồi. Đàn ông ngoại tình do bản năng, nhưng bản thân anh
ta chắc chắn không mong muốn sự đổ vỡ hay thất bại, đó là điều mâu
thuẫn lớn.
Đàn ông ngoại tình đáp ứng được nhu cầu, thú vui trước mắt, nhưng đổi lại, anh ta cũng mất đi nhiều thứ.
Trước hết, chính là sự bình an trong tâm
hồn. Lúc nào anh ta cũng nơm nớp sợ bị người khác phát hiện, điều này
ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống thường ngày. Chưa kể, họ luôn phải lo
che giấu vợ mình, đàn ông ngoại tình cho vui chứ không mấy người có ý
định đánh đổi vợ con, gia đình mình cả, vì thế anh ta luôn luôn trong
tâm thế đề phòng căng thẳng. Chắc rằng không ai có thể vui vẻ hạnh phúc
khi mà tâm hồn không được an yên.
Thứ hai, ngoại tình ảnh hưởng không ít tới sự nghiệp của đàn ông, nhất là khi chuyện vụng trộm này bại lộ.
Thứ ba, đàn ông ngoại tình dễ cảm thấy
cô đơn, bởi lẽ họ sẽ không bao giờ biết thế nào là đủ. Lòng tham vô đáy
khiến họ không biết bằng lòng với những gì mình đang có. Chính điều này
tạo nên cảm giác thiếu hụt, thấp thỏm, đơn phương độc mã.Xem
thêm toc tien
Cậu bé rất thích thú với vai diễn đồ đệ của Quy lão Tiên
sinh. Bi Béo liên tục trêu chọc các bạn diễn, "lý sự" với các nhân viên
trong đoàn tạo nên rất nhiều tiếng cười cho những người xung quanh.
Ngọc Rồng là 1 chương trình hài kịch dành cho thiếu nhi. Vở
diễn được Tự Long, Xuân Bắc lên ý tưởng từ câu chuyện 7 viên ngọc rồng.
Lồng ghép những bài học giáo dục, 2 nghệ sĩ muốn đem tới cho khán giả
nhí 1 vở kịch vừa hài hước vừa đậm chất nhân văn.
Như thường lệ, Tự Long sẽ đảm nhiệm vai phản diện. Anh vào
vai Pô-cô-Long - 1 tên đại ma đầu khét tiếng muốn sưu tập đủ 7 viên ngọc
rồng, đánh bại Sôn-gô-ku để bắt tất cả trẻ em trên trái đất làm...
ô-sin cho mình.
Xem
thêm khả ngân
Tất bật với việc chạy show và chuẩn bị cho đêm diễn, Xuân
Bắc vẫn chưa kịp ăn tối. Anh vừa tranh thủ chỉnh sửa trang phục, vừa "ăn
chống đói". Hình ảnh vợ đút thức ăn cho chồng hiếm gặp nhất của vợ
chồng Xuân Bắc.