Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Cảnh sát hình sự vào cuộc vụ bé gái lớp 1 nghi bị xâm hại

Ngày 19/3, thông tin từ đại tá Nguyễn Sỹ Quang, Trưởng Phòng tham mưu, Công an TPHCM cho biết: Ban giám đốc Công an TPHCM đã chỉ đạo Phòng Cảnh sát hình sự (PC45, Công an TPHCM) vào cuộc, phối hợp với Công an quận Thủ Đức điều tra làm rõ vụ việc kể trên. Theo đại tá Quang, hiện Công an quận Thủ Đức đang điều tra vụ việc và chưa có kết luận.

Trước đó ngày 15/3, chị M.C, mẹ của bé P.N (SN 2010, học sinh lớp 1/8 trường tiểu học L.T.V), cho biết, đã có đơn yêu cầu công an quận Thủ Đức, TP.HCM niêm phong toàn bộ camera của trường và đề nghị làm rõ dữ liệu bị mất.

Cụ thể làm rõ nghi vấn mất dữ liệu camera số 4 từ 11h18’đến 12h22’ ngày 14/2/2017, đồng thời yêu cầu việc niêm phong này có sự giám sát của gia đình chị M.C và luật sư bảo vệ quyền lợi hợp pháp của gia đình chị.


Theo nguồn tin của Tiền Phong, trước đó, chị M.C đã nhận được thông báo của công an quận Thủ Đức về kết quả giải quyết tố cáo của chị. Theo thông báo này, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an quận Thủ Đức thông báo, họ đã đưa cháu P.N đi giám định màng trinh tại Trung tâm giám định pháp y TP.HCM, kết luận: Màng trinh không rách, bầm tụ máu môi lớn và mặt trong đùi phải, bầm tụ máu môi lớn bên trái và mép môi sau, sây sát 2 bên mũ âm vật. Phất dịch âm đạo. Nhuộm tinh trùng theo quy trình Christmas Tree Stain không thấy tinh trùng. Có tế bào nam trong dịch âm đạo nhưng không đủ cơ sở để đối chiếu với mẫu ADN của đối tượng nam.

Cơ quan Công an cũng thông báo họ đã trưng cầu giám định mẫu vật 3 cái quần do bà M.C là mẹ của cháu P.N giao nộp để thu giữ tinh dịch, tinh trùng và ADN. Kết quả không tìm thấy tinh trùng.

Trước đó, chị M.C đã gửi đơn tố cáo tới công an quận Thủ Đức về việc, con chị là bé P.N bị một nam thanh niên (không rõ lai lịch) xâm hại tình dục ngay tại lớp học trường L.T.V vào ngày 14/2/2017.

Nguồn: Bao an ninh hinh su              

Bị chém gần đứt cánh tay, văng xuống hồ Tây vì... ăn cá không trả tiền

Câu chuyện tôi kể dưới đây là chuyên án giết người đặc biệt nghiêm trọng, với nhiều đối tượng tham gia và hiện tại đối tượng chính trong vụ án này là Nguyễn Xuân Đồng (SN 1989, ở phường Phú Thượng, quận Tây Hồ, Hà Nội, hiện ở ngõ 5/72, đường Hoàng Quốc Việt, thuộc tổ 24, phường Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy, Hà Nội, từng có 1 tiền án, 1 tiền sự) vẫn đang bỏ trốn và bị Cơ quan CSĐT - CATP Hà Nội ra Lệnh truy nã đặc biệt nguy hiểm trên phạm vi toàn quốc.
Bị chém gầnđứt cánh tay, văng xuống hồ Tây vì... ăn cá không trả
Hung khí đối tượng côn đồ sử dụng thanh toán thù tức, gây ra các vụ án nghiêm trọng

Ông Nguyễn Hoàng Cường (SN 1960), ở quận Tây Hồ làm nghề buôn bán cá ở hồ Tây. Nhiều lần làm ăn ở khu vực này, ông Cường rất tức mỗi khi bị Lưu Minh Tú (SN 1971), ở quận Tây Hồ ra “xin đểu” cá. Biết được chuyện này, Nguyễn Xuân Đồng (con rể) ông Cường đã thù tức Tú, nhưng chưa biết thanh toán món nợ này như thế nào, bởi đối phương từng vào tù ra tội với nhiều “thành tích bất hảo” và lắm “đàn em” ngoài xã hội.

Đêm hôm đó, khi ánh trăng chiếu vào mẹt ốc tại quán “Ốc Mẹt” ở phường Bưởi, quận Tây Hồ, Đồng đang ngồi ăn ốc luộc với bạn là Nguyễn Duy Tùng (SN 1988, ở ngõ 515/13, đường Hoàng Hoa Thám, phường Vĩnh Phúc, quận Ba Đình, Hà Nội), đã nhìn thấy Tú ngồi uống rượu cách chỗ Đồng ngồi không xa.


Ý định trả thù cho bố vợ bùng lên, thôi thúc Đồng như con thú say mồi. Đồng rút ngay điện thoại di động trong túi quần ra gọi cho Phùng Hải Quân (SN 1988, ở phố Thụy Khuê, phường Bưởi, quận Tây Hồ) và Nguyễn Mạnh Quyền (SN 1993, ở quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội), hẹn đến cửa hàng cầm đồ của Đặng Ngọc Thương (SN 1984, ở ngõ 1, đường Hoàng Quốc Việt, phường Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy) bàn công việc gấp.

Khi đó, Quyền đang câu cá ở hồ Thủ Lệ cùng với Đoàn Thanh Tùng (SN 1993, ở đường Hoàng Hoa Thám, phường Vĩnh Phúc, quận Ba Đình); Trần Quang Cường (SN 1993, ở tập thể Nhà máy điện Yên Phụ, quận Tây Hồ); Ngô Đức Luân (SN 1993, ở đường Hoàng Hoa Thám, phường Vĩnh Phúc, quận Ba Đình) cùng một số đối tượng khác… nên đã bảo cả nhóm đi cùng đến hiệu cầm đồ của Thương gặp Đồng.

Nguồn: Bao an ninh hinh su              

Phát hiện 2 khẩu súng ngắn có độ sát thương cao ở sân bay Tân Sơn Nhất

Ngày 19/3, Chi cục Hải quan cửa khẩu Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất (Cục Hải quan Thành phố Hồ Chí Minh) vừa phát hiện trên chuyến bay từ Hong Kong về Thành phố Hồ Chí Minh có 1 kiện hành lý nghi vấn.


Ngay lập tức, cơ quan hải quan đã tổ chức theo dõi, giám sát kiện hành lý trên.

Kiện hành lý trên được xác định của một hành khách nam, 42 tuổi, quốc tịch Việt Nam.

Qua kiểm tra thực tế, ngoài hành lý cá nhân, còn có 2 khẩu súng ngắn có độ sát thương cao.

Cơ quan Hải quan thu giữ tang vật, tiến hành điều tra làm rõ vụ việc và xử lý theo quy định của pháp luật.

Nguồn: 24h an ninh                         


Chồng nhất định đòi ly dị khi tôi phải chữa bệnh tâm thần cho con

Chồng thú nhận đã yêu và đi quá giới hạn với người con gái khác một năm liền. Anh còn định cưới cô ta và về nhà ép tôi ly dị, đòi chia tài sản cho dù chẳng làm ra mấy.

Tôi là một người phụ nữ 40 tuổi, có hai con, một trong số các bé bị bệnh tâm thần. Gia đình tôi từng rất hạnh phúc, có kinh tế tương đối ổn định nhưng khi con bị khuyết tật về trí tuệ thì mọi thứ suy sụp với cả hai vợ chồng. Tôi đã muốn chết đi để con được khỏe mạnh, là người bình thường, nhưng điều đó không thể. Sau dần tôi cũng chấp nhận sự thật để chăm sóc các con. Còn chồng tôi từ chỗ đau khổ, anh quay sang trốn tránh sự thật, sau cùng anh tránh cả việc chăm sóc các con. Anh và tôi từ đó nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn, cãi vã tăng dần và tình yêu cũng phai nhạt.

Hai năm trước chúng tôi ở riêng vì tôi phải đi thuê nhà rất xa nhà của tôi để chữa bệnh cho con. Chồng cũng ít đến nhà trọ, chỉ cuối tuần đón con về nhà để hai chị em chúng ở chung với nhau. Lúc về với nhau, chúng tôi cãi nhau nhiều vì chồng đi suốt ngày, đêm về là khi con đã ngủ. Anh luôn lấy lý do đi làm, bận nhiều việc, dù không kiếm ra tiền. Anh cũng không mang tiền lương về cho tôi, khóa tài khoản mạng xã hội mà tôi biết, đặt mật khẩu cho điện thoại và máy tính bảng để tôi không vào được, dù trước chúng tôi chẳng giấu nhau chuyện gì. Đến tháng đóng học cho con tôi phải đòi hàng chục lần anh mới chịu đóng, có tháng không đóng, không đưa tiền nuôi con và sinh hoạt.

Sau vài tháng ở riêng, anh đòi ly dị vì nói không còn yêu tôi nữa. Khi thấy hôn nhân của mình có vấn đề, thậm chí nghiêm trọng hơn cả bệnh của con nên tôi đã chuyển về nhà ở, không đi thuê nhà nữa mà chuyển con về bệnh viện gần nhà điều trị, chồng không đồng ý. Anh nói nếu tôi cho con về nhà thì anh sẽ chuyển ra ngoài thuê nhà. Anh nói không còn yêu tôi và không muốn sống với tôi. Nói là làm, khi tôi và con về nhà là anh ta xách hành lý ra đi. Anh bỏ cả tôi và hai con. Cứ 1-2 tuần anh lại khủng bố tôi đòi ly dị, chửi bới nặng nề vì không chăm con tốt, chửi tôi không cho anh ly dị. Anh không đưa tiền cho tôi nuôi con nhưng cứ vài hôm lại đòi tôi đưa tiền cho anh để trả nợ.

Diễn biến tăng dần, sau đó anh đòi tôi đưa giấy tờ nhà, sổ tiết kiệm để vay tiền ngân hàng làm ăn vớ vẩn gì đó. Sống với nhau đã gần 20 năm, tôi là người làm ra kinh tế cho cả gia đình, đóng góp cỡ 70% tài chính trong nhà nhưng chồng ngang nhiên đòi chia đôi tất cả để ly dị, anh coi thường và khinh miệt tôi vì đã cạn tình. Cách đây 2 tháng anh không nói đến việc ly dị nữa. Ít tuần trước anh  xin gặp tôi và đề nghị được về lại nhà. Anh nói dù không yêu tôi nhưng vì con nên về ở chung để con đỡ khổ. Tôi hỏi thì anh nói một năm qua đã yêu cô gái khác, chưa có chồng và rất tốt. Cô ta chấp nhận mọi thứ ở anh và sẵn sàng lấy anh, nuôi cả con cho anh. Thế nhưng anh thấy gia đình quan trọng, con cần có bố mẹ nên sau một năm đã chia tay cô kia và muốn về nhà. Anh vừa chia tay cô ta thì xin tôi cho về nhà nhưng cũng chẳng đưa tiền nuôi con hay nuôi bản thân anh.


Tôi giờ như tượng đá vì chẳng biết phải làm sao. Đời tôi đã rơi xuống tận cùng địa ngục khi anh ra đi một năm trước và hành hạ tinh thần tôi, bỏ con không nuôi nấng. Giờ anh quay về và nói đã có bồ suốt một năm qua. Chưa hết anh còn nợ nần xã hội đen rất nhiều tiền vì đầu tư thua lỗ. Từ sâu thẳm con tim tôi mong con được sống trong gia đình có đủ cha mẹ, chưa kể đứa con khuyết tật của tôi cần sự trợ giúp của mọi người. Bọn trẻ gặp anh cũng quấn quýt và yêu bố vô cùng. Tôi không bao giờ chia cắt tình cha con của anh nhưng trái tim đã vỡ nát và đóng băng rồi. Cứ nghĩ khi 3 mẹ con ôm nhau khóc, tôi muốn chết vì chồng thì anh lại đi sống với bồ là tôi lại chẳng thể sống nổi. Tôi phải làm sao đây?

Nguồn: Tam su                         

Tôi thu nhập 40 triệu vẫn bị chồng xỉa xói khi có bầu lần hai

Chồng luôn dùng lời lẽ xỉa xói là tôi mang bầu, sinh con thêm đẩy gia đình vào ngõ cụt, tương lai không có.

Tôi 28 tuổi, chồng hơn 9 tuổi, chúng tôi lấy nhau 3 năm và có con gái 2 tuổi. Tôi ngoại hình bình thường, đến với chồng vì tình yêu. Sau đó tôi sinh em bé và ở nhà cho tới khi con được 6 tháng mới bắt đầu đi dạy. Những tháng ngày ở nhà trông con với tôi là một cực hình. Mỗi khi chồng đi làm về anh đay nghiến tôi không có việc làm trước mặt mẹ tôi. Tôi ôm uất ức, chịu đựng mỗi ngày. Chồng tôi làm nhà nước, anh yêu thương con nhưng cục tính, nói không cần suy nghĩ cho ai, bực lên là đấm đá vào tường, mặt cau có, sẵn sàng bóp cổ vợ, chửi tục dù bình thường trông hiền lành.


Lúc tôi bắt đầu đi dạy là vào cuối tháng nên chỉ được một ngày lương hơn 200 nghìn đồng. Do tôi đăng ký chuyển vào tài khoản anh nên anh thấy số tiền đó thì cau có bảo: lương thấp hơn mức trung bình. Tôi buồn nhưng giải thích: "Em mới dạy một ngày thôi làm sao mà lương cao được, cũng phải từ từ". Chồng từ đó lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ suốt mấy tháng mỗi khi nhắc tới lương tôi vì nó không ổn định, tăng từ từ nhưng tổng thu nhập cũng không quá 5 triệu mỗi tháng. Thế rồi tôi cố gắng từng bước một, hiện tại mức lương đã gần 40 triệu mỗi tháng. Chồng không nói lương tôi thấp nữa, thay vào đó là khi anh về nhà hay cau có nhà cửa bề bộn (do mẹ tôi sống theo nếp sống ở quê quen rồi, bà cũng không thích dọn dẹp, rảnh thì tôi phụ mẹ dọn nhưng cố gắng làm nên không có nhiều thời gian và sức để dọn). Có những hôm tôi đang làm (tôi dạy online nên cần yên tĩnh), anh đùng đùng nổi giận vì con nghịch, con khóc. Tôi phải cho học viên nghỉ mà thấy xấu hổ, uất ức.

Nguồn: Tam su